Sài Gòn trở lạnh.
Cái tiết trời se như Hà Nội những ngày đầu chớm đông, Tự nhiên em nhớ
những quán cà phê quen thuộc bên Hồ Gươm cổ kính và những câu chuyện còn
dang dở....
Anh còn nhớ câu chuyện về hạt cà phê Arabica và Robusta không?
Arabica –cô gái đến từ miền ôn đới mát mẻ và Robusta – chàng trai đến
từ miền nhiệt đới sương gió. Em thích cái cách người ta tạo sự khác biệt
giữa Arabica và Robusta qua hương vị của nó giống như người nghệ nhân
đang viết tiếp những câu chuyện tình bất tận giữa nàng Arabica và chàng
Robusta vậy.
Arabica – có vị hơi chua thanh và hơi thơm nhẹ nhàng, duyên dáng và tinh tế như một cô nàng lúc mới yêu.
Robusta – có vị đắng đậm đà và rất nồng nàn. Mạnh mẽ và “chất lừ” như một chàng trai trưởng thành.....
Sau khi nghe em kể, anh hỏi: “Em thấy mình giống Arabica hay Robusta”.
Nhìn ly cà phê đang uống dở mỉm cười em nói: “Ngọt ngào như Arabica và
hoang dã như Robusta”, . “Vậy gọi em là Arabusta nhé” anh cười trêu em.
Và kể từ đó, Arabusta trở thành một nhân vật có thật giữa vô vàn những
câu chuyện của hai ta. Đôi khi em thấy cuộc sống trôi qua thật nhanh,
người ta vẫn vội vã với những kế hoạch và tham vọng của riêng mình. Sài
gòn của em lúc nào cũng nhộn nhịp và chẳng bao giờ cô đơn, những quán cà
phê sang chảnh cho đến những xe bán cà phê ven đường. Em nhớ một Hà Nội
nhỏ bé với những góc nhìn ngắm đường phố quen thuộc, nhớ một mùa đông
đã qua và ly cà phê nhỏ bé bên người tình nghìn năm tuổi. Câu chuyện
Arabica và Robusta ngày nào em để lại Hà Nội cùng anh, chỉ mang theo
“chất Arabusta” cho những hành trình tiếp theo mà em lựa chọn.
Sẽ vẫn ngọt ngào như Arabica và hoang dã như Robusta…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét