Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015


"Người ta nói Cà phê không phải là thú vui tao nhã như trà, càng không mạnh mẽ như rượu. Người thưởng thức nhẹ nhàng cho rằng cà phê là gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho đó là người đàn bà mang bùa ngải trong mình...

Nhiều người, không chịu được vị đắng của cà phê nên thường bỏ đường hoặc sữa cho bớt đắng. Tôi không cho đường hay sữa vào cà phê bởi tôi biết: phải nếm trải qua cay đắng mới cảm nhận được ngọt ngào đến lịm người. Sài gòn phồn vinh là thế. Nhưng biết bao nhiêu con người trải qua nhiều thế hệ khác nhau vẫn chọn cho mình một góc riêng chỉ để thưởng thức. Cái đắng,cái đậm,cái Yên trong mỗi tách cafe.





Như bao người khác. Tôi thu mình vào một góc nhỏ để quan sát thế giới xung quanh. Để lắng nghe bản nhạc tình ca chiều đầu thu hay cái du dương của vị ngọt cuộc sống. Và đâu đó tôi tìm cho mình chút " Yên" trong tâm hồn.

Trong màu đen của cà phê tinh ý sẽ thấy được nét sóng sánh của màu nâu đỏ, sau vị đắng ngắm lòng là dư vị ngòn ngọt lạ kì của vị hương. - Nhìn đời qua lăng kính phân kì sẽ thấy ngỡ ngàng sự hòa quyện của một tập hợp bao nhiêu là màu sắc, thoang thoảng trong kí ức bao trùm cả không gian những mùi vị của yêu thương."

- Sưu tầm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét